Với album Ride the Lightning phát hành năm 1984, Metallica đã bày tỏ cảm giác lưỡng lự khi đứng giữa hai lựa chọn, một là tiếp tục hoạt động trong thế giới underground (được tự do sáng tạo nghệ thuật), hai là tiến vào thị trường mainstream (được khán giả đón nhận nhiều hơn). Lúc bấy giờ, phong cách thrash metal mạnh mẽ, dữ dội mà họ đang theo đuổi dần len lỏi vào âm nhạc đại chúng. Album tiếp theo Master of Puppets thậm chí còn máu lửa hơn, với phần giai điệu và ca từ đều rất gai góc, táo bạo. Chính điều đó đã giúp ban nhạc phủ sóng rộng rãi, khép lại những ngày tháng khó khăn khi cả nhóm phải di chuyển bằng xe tải.
Mặc dù được trau chuốt tỉ mỉ nhưng Master of Puppets vẫn mang đến cảm giác hoang dại, giống như được sản xuất ngay trong tầng hầm hoặc gara ô tô. Ở thời điểm đó, các ban nhạc cùng thời như Van Halen hay Mötley Crüe đều tập trung khắc họa lối sống tiệc tùng thông qua hình ảnh những cô nàng nóng bỏng, chất gây nghiện hay các thú vui sa đọa, còn Metallica lại chọn cho mình một lối đi riêng. Âm nhạc của họ thể hiện nỗi bất an, trăn trở khi bị cuốn vào vòng xoáy suy nghĩ tiêu cực. Đó có thể là nỗi lo chiến tranh (“Disposable Heroes”), chứng nghiện ngập (“Master of Puppets”), chủ nghĩa cuồng tín (“Leper Messiah”) hoặc thậm chí là sự thất bại trong việc chăm sóc sức khỏe tâm thần (“Welcome Home [Sanitarium]”).
Trước khi Master of Puppets được ra mắt, mọi sản phẩm âm nhạc mang màu sắc u tối và dữ dội đều khó được đón nhận rộng rãi. Còn với Metallica, kể từ sau album đó, lượng khán giả của họ ngày càng trở nên đông đảo. Chỉ trong vòng nửa thập kỷ, họ đã trở thành một trong các ban nhạc nổi tiếng nhất thế giới, mang chất nhạc cuồng nhiệt và máu lửa đó đến khắp các sân vận động lớn nhỏ với đầy ắp khán giả.